watch sexy videos at nza-vids!
Wap xem sex online, phim sex online,ảnh sex đẹp,ảnh sex châu á,ảnh sex hàn quốc Phim sex online,Xem sex online,Ảnh sex đẹp,Ảnh sex châu á,Ảnh sex dâm

wap xem phim sex online
Xem phim sex online và tải phim sex miễn phí

Trang Chủ utnho | Ảnh Sex | Truyện Sex | Phim Sex
Thông Báo : xem phim sex online,anh sex depUtnho.Wap.Sh sẽ Update thường xuyên ở phần Nội Dung UPDATE mới nhất , click vào mục

Xem phim sex Online

để xem nhiều Phim sex online và nhiều Ảnh sex đẹp hơn.Các bạn nhớ địa chỉ của Wap sex này nhé
Em sinh viên bị 3 bạn nam hiếp lúc đi học về
phim sex online

Tải clip miễn phí
• Phim sex cô giáo thảo online
• Em gái 16 tuổi bị hiếp dâm
• Gái hư làm tình trong nhà nghỉ
• Clip quay nén 2 em gái bị les bú liếm nhau
• Nữ sinh vào nhà nghỉ bị mẹ bắt quả tang trần chuồng
Clip sex tải nhiều
Truyện Sex Hay
Nguồn : WapTai321.Com
Trang 3 trong tổng số 5

Tùng không nói gì chỉ siết chặt Yến hơn trong vòng tay của mình, hôn nhẹ lên mái tóc của Yến. Yến thấy có một giọt nước trên mái tóc của mình:
- Anh khóc à?
- Khô…ông
- Giọng anh méo thế kia mà không à?
- Khô…ông
- Em biết anh khó xử với Tuyết đúng không? Em cũng vậy, em cũng khó xử với Cường lắm. Cường là một tay ghê gớm. Hắn mà biết chuyện này thì 2 đứa mình không có đất sống tại Hà Nội đâu anh ơi.
Tùng lại im lặng. Yến tiếp:
- Chúng mình hãy vui vẻ hạnh phúc được phút nào hay phút đó. Chỉ cần hạnh phúc với anh một ngày thì dù cho em có phải sống tủi nhục với Cường cả đời em cũng chịu được mà
- Anh đúng là một thằng đàn ông bất tài, phải ngủ với đàn bà để kiếm tiền, không biết làm thế nào để giữ người con gái mình yêu ở bên cạnh mình
- Anh đừng nói vậy. Những gì anh trải qua trong đời, mấy ai trên đời này có thể chịu đựng và sống đến tận bây giờ
Tùng lại siết Yến trong vòng tay của mình một lần nữa. Giọt nước mắt của Yến nhỏ xuống cánh tay của Tùng. Tùng không hỏi gì chỉ hôn lên tóc Yến như là ra hiệu động viên cho Yến vậy. Tùng và Yến ngủ thiếp đi trong giây lát. 4h sáng Tùng thức dậy và gọi Yến dậy theo:
- Dậy để về thôi em, mai người ta thấy người lạ ở đây không hay đâu. Hội bọn anh làm luật rồi, không giao cấu, QHTD ở chỗ trọ. Hôm nay anh phạm luật rồi đấy
- Uh
Yến uể oải dậy, Tùng hôn nhẹ vào môi Yến để động viên
- Cố lên em
- Không sao, lần sau chúng mình ra nhà trọ vậy
- Uh miễn là Tuyết không nhìn thấy
- Cường cũng vậy

Tùng tiễn Yến ra cửa như mọi khi. Yến trèo lên xe máy của Bình. Cơn gió thu buổi đêm thổi lạnh quá, như tâm trạng của Tùng và Yến lúc này vậy. Một mối tình bấp bênh, chưa biết đi đâu về đâu.

Yến về đến Hà Nôi là 5h sáng. Yến làm một bát phở sáng ở một cửa hàng bán phục vụ cho công nhân làm ca đêm, nhâm nhi một ly cà phê ngẫm nghĩ về đời mình, ngẫm nghĩ về tình yêu với Tùng rồi mỉm cười một mình khi nhớ lại cảm giác sung sướng tối qua. Yến qua chỗ lấy quần áo và lấy cái váy 2 dây có mút độn ngực tại cửa hàng may quen thuộc rồi mới về chỗ nhà trọ mà 3 chị em Bình, Hạnh và Yến vừa thuê được. Không phải ở lại quán của má mỳ nữa mất tự do quá. Về đến nơi, 2 chị kia đã dậy và đang nấu bữa sáng.

Yến vào nhà và không nói gì. Bình và Hạnh cũng không nói gì vì đều đã hiểu chuyện gì xảy ra khi thấy Yến ôm gối và tự cười một mình. Bình chỉ hỏi:
- Mày định tính chuyện của Cường như thế nào?
- Em không biết nữa. Nhưng ở bên chàng em thấy mình như mất trí, không thể điều khiển được mình
- Hey….., tao không biết phải ghen tị với mày vì mày đã tìm được tình yêu thực sự của đời mình hay phải lo lắng cho mày vì mày đang đùa với lửa đấy. Ông Cường mà biết chuyện này chết cả đôi luôn
- Em không biết nữa
- Thôi đừng doạ con bé nữa. Nói chung là em hãy làm theo con tim mách bảo thôi em ạ.
Điện thoại reo, Yến nhấc máy:
- Má mỳ à? Con vẫn chưa hết kỳ kinh nguyệt mà (Yến nói dối thế chứ còn hết 2 ngày rồi). Chỉ đi dự tiệc với ông Cường thôi chứ không phải đi khách chứ gì? Vâng được rồi, má nói với Cường là con nể ông ấy lắm đấy nhé, con mệt lắm ấy. Vâng, tối nay con ra chỗ má. Má bảo ông ấy đón con ở chỗ của má nhé
- Tối nay lại đi với Cường à? Hãy cố gắng mặn nồng với Cường nhé
- Dạ vâng, em biết mà

Tối hôm đó, Yến mặc chiếc váy mới may xong hôm nay. Bộ ngực của Yến được miếng mút độn lên trông thật sexy, kèm với cái mông cong cớn không thua gì J.Lo của Yến làm mọi người phải suýt soa. Yến lại phải cười đến đau cả miệng như mọi lần tại những bữa tiệc sang trọng như thế này. Yến đã đóng vai bồ của Cường khá là tốt cho đến khi Tùng xuất hiện cùng bà Tuyết. Yến bỗng cảm thấy ruột gan mình thắt lại khi nhìn Tùng đang thân mật tay trong tay với mụ Tuyết. Dù Yến biết Tùng chỉ giả vờ. Nhưng nhìn người đàn ông của mình tay trong tay với người khác một cách hợp pháp là điều không dễ chịu tý nào.
- Em sao vậy?
Câu hỏi của Cường làm Yến giật mình. Yến lúng túng đôi chút rồi đáp lại:
- Em không sao
Yến có thể nhìn thấy bên kia Tùng cũng đang thảng thốt như vậy trong giây lát rồi lại tươi cười với Tuyết. Cả hai đều thầm mong bà Tuyết sẽ không đến chỗ ông Cường như vậy Yến và Tùng đỡ lúng túng hơn. Nhưng điều họ mong muốn đã không xảy ra. Dù đã cố gắng nhưng cuối cùng thì họ vẫn để lộ sự lúng túng của mình. Nhạc nổi lên, Cường nói với Yến và Tùng:
- Hai bạn hãy để cho mọi người ở đây thấy hai bạn nhảy đẹp như thế nào đi
- Hôm nay….. em mệt. Anh biết …..tại sao rồi mà
Tuyết nói một cách lúng túng. Cường nói:
- Vậy em cho phép anh nhảy với Tuyết nhé. Có được không cậu Tùng?
- Dạ….vâng…anh cứ tự nhiên
Tùng cũng lúng túng không kém gì Yến. Tùng ngồi cạnh Yến, hai người cầm cốc rượu và nước hoa quả trên tay uống liên tục để che giấu sự bối rối của mình mà không nói một câu nào dù chỉ là xã giao. Tất cả những dấu hiệu vụng về đó đã không qua mắt được 2 cáo già là Cường và Tuyết. Cường nói với Tuyết trong khi đang khiêu vũ:
- Hai chúng ta bị 2 đứa nhãi ranh đó cho cắm sừng rồi
- Ý ông là chúng nó ăn mảnh với nhau
- Người tinh ý như bà mà không nhận ra sự lúng túng của chúng nó khi đối mặt với nhau hay sao?
- Ông định tính sao?
- Đó là một sự sỉ nhục. Chúng ta nên cho chúng nó biết chúng ta không phải là 2 con bò bị chúng nó xỏ mũi dắt đi. Phải bắt chúng nó trả giá
- Kế hoạch của ông là gì?
- Yên tâm tôi sẽ có cách
Hai con người bất hạnh của chúng ta không hề hay biết điều tồi tệ gì sắp xảy ra. Chỉ biết là mọi chuyện đều đang thuận lợi với cả hai người. Yến ngày càng nhiều khách hơn do Cường giới thiệu. Tùng cũng được Tuyết giới thiệu cho nhiều khách hơn. Sự giúp sức của Yến và Vương, món nợ của Tùng đang ngày càng bé lại. Hai bạn trẻ của chúng ta vẫn âu yếm vẫn ái ân vẫn vui vẻ vụng trộm với nhau trót lọt (đấy là họ nghĩ vậy).

Một tối thứ 6 thảm kịch của đôi bạn trẻ của chúng ta đã diễn ra. Tùng lên Lạng Sơn để trả dứt điểm món nợ, cả gốc lẫn lãi. Còn Yến được Cường giới thiệu phải “lên giường” phục vụ một cán bộ cấp cao trong ngành Công An - bạn thân của Cường. Hai sự kiện xảy ra cùng một lúc làm cho 2 bạn trẻ của chúng ta tiếp tục rơi vào vòng xoáy của cuộc đời để rồi rơm tõm xuống tận đáy của xã hội đúng lúc bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy để bắt đầu một cuộc sống mới. Họ định bỏ trốn khỏi Hà Nội, mở một quán cà phê nhỏ tại một thị trấn nào đó để làm ăn lương thiện từ đồng vốn kha khá mà cả hai tích góp được mấy năm nay. Vậy mà…. Bạn muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì hãy chờ ở phần sau

Yến lại bốc lửa cuồng nhiệt phục vụ các đại gia với tất cả niềm vui trong trái tim cô đơn giản vì cô nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp của cô và Tùng trước mắt. Hai người mở một quán cà phê nhỏ tại một thị trấn nhỏ, sướng khổ có nhau, không phải tủi nhục đi khách mặc cho người ta dày vò cơ thể của mình nữa.

Yến lại nhảy thoát y, lại trút bỏ quần áo, hôn, sờ soạng khách hàng, tự sờ soạng và kích dục bản thân một cách đầy hoang dại trước những tiếng vỗ tay reo hò, đương nhiên có một số người lần đầu tiên thấy những cảnh như thế đã phải toát mồ hôi. Nhưng đúng lúc đó công an ập vào, Yến không có lấy một mảnh vải che thân trên người đang hôn hít ông cán bộ cấp cao Công An kia. Yến bị còng tay ngay lập tức, thực ra ông cán bộ cấp cao Công An kia đang điều tra phá án mà Yến là nhân vật được nhắm trước, một gái đĩ nổi tiếng hành nghề bao nhiêu năm nay. Yến chết sững như trời trồng, Yến được khoác vội cái áo khoác và đưa về trại tại giam ngay trong cái đêm 24 tết. Năm mới tết đến, lẽ ra đó phải là năm mới vui nhất trong đời Yến vì Yến và Tùng định bỏ trốn trong năm nay và cưới nhau ngay trong năm nay. Vậy mà cái gì đã xảy ra thế này. Ông cán bộ cao cấp kia là do Cường giới thiệu. Thôi rồi, lão Cường và mụ Tuyết biết chuyện của Tùng và Yến từ lâu và đã bầy mưu tính kế từ lâu. Trời ơi, anh Tùng ơi, anh đang ở đâu, anh có an toàn không? Anh Tùng ơi.

Còn Tùng thì cũng đang bị cưỡng hiếp tập thể. Lại cưỡng hiếp tập thể, chính xác là như vậy. Đây cũng là một phần kế hoạch của Cường và Tuyết. Khi Tùng mang số tiền này lên Lạng Sơn để thanh toán thì chủ nợ sẽ nhận được thêm một số tiền bằng một nửa số món nợ của Tùng với điều kiện cưỡng hiếp Tùng mang Tùng sang Trung Quốc, muốn hiếp Tùng chết luôn ở biên giới Trung Quốc cũng được. Cứ hiếp đi, hiếp chán rồi không hiếp được nữa thì cho nó làm ôshin, sai vặt, sao cũng được, không được cho về Việt Nam nữa.

Tùng lại bị đè ra và bị 10 người, hình như 15 người, hình như như thế. Tùng chẳng biết nữa. Tùng nghiến răng vào tấm dẻ chịu đau. Mắt Tùng thất thần nghĩ đến Yến, nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc sắp mở ra trước mắt hai người. Vậy mà. “Yến ơi, em có sao không?” Tùng ứa nước mắt vì đau bởi vết thương đã được chữa lành bao nhiêu năm giờ đây đang tái phát. Vương yêu Tùng lắm có bao giờ thô bạo với Tùng như thế này đâu. Thậm chí có hôm Tùng mệt, Vương chỉ sờ soạng thổi kèn cho Tùng và cho chim của Tùng vào hậu môn và phục vụ Tùng luôn. Chưa bao giờ Vương thô bạo với Tùng như vậy. Còn lũ thú hoang này. Chúng nó đè Tùng, ấn và thụt mãnh liệt, hết người này đến người khác, hậu môn của Tùng rướm máu chúng cũng không tha cho Tùng và lại tiếp tục. Chúng dùng tay bành mông Tùng hết cỡ, cho cả bàn tay vào trong hậu môn của Tùng, hậu môn Tùng chảy máu đầm đìa. Đầu Tùng quay ngang quay ngửa vì đau, mắt nhắm nghiền rồi mở ra trừng trừng một cách hoang dại, mặt Tùng đỏ gay. Đau đớn tột cùng. Chưa bao giờ Tùng đau như vậy. “Yến ơi, có lẽ anh bỏ mạng trong đêm nay và bỏ em ở lại một mình mất, hãy tha lỗi cho anh”. Tùng tự nhủ lòng mình như vậy. 3 tiếng đồng hồ trôi qua, một lũ đàn ông nằm vật ra vì phê vì đã bắn tinh tung toé lên miệng, mắt, mũi, miệng và khắp nơi trên cơ thể Tùng. Còn Tùng thì nằm bất động như một cái xác, mắt thất thần, không còn một tí sức lực nào để vùng lên mà bỏ chạy nữa. Tùng muốn vùng dậy để bỏ chạy khỏi nơi này để về với Yến nhưng Tùng không nhấc nổi tay chân của mình nữa. Bọn chúng biết vậy nên cũng kệ để cho Tùng nằm đó. Rồi bọn chúng lục đục ngồi dậy mặc quần áo và lôi Tùng xềnh xệch như một cái xác chết sang Trung Quốc, Chúng nó thậm chí còn không mặc quần áo cho Tùng, để Tùng nude 100% trong cái giá rét của đêm 24 tết.

Còn Yến bị đưa vào trại tạm giam đêm 24 tết. Mọi người sắm tết còn Yến bị đưa vào đi với một bộ độ lót và một cái áo khoác. Cái phòng giam này toàn là đá, lạnh kinh khủng. Trong cái phòng giam này, chỉ có một cái chiếu mỏng manh trải dưới nền đất, một cái chăn mỏng, một cái màn mỏng. Chỉ có vậy. Lạnh quá, Yến phải đi chân đất vì dép guốc bị tịch thu. Yến rét run cả người chưa bao giờ lạnh như vậy. Nhà giam tối om, chuột gián bò khắp nơi. Yến lôi cả chăn, cả màn trùm vào người mình cho đỡ lạnh. Nhưng sao vẫn lạnh quá, môi Yến đang thâm lại vì lạnh. Không được, lạnh quá, mình phải làm cái gì đó cho cơ thể mình nóng lên mới được. Yến đứng dậy chống đẩy, nhảy arobic, chạy bộ tại chỗ, nói chung là cố gắng vận động càng nhiều càng tốt để cho cơ thể mình nóng lên. Nhưng chẳng ích gì, người Yến chỉ nóng lên được một chút, khi Yến vì nghỉ ngơi vì mệt nhoài, đặt lưng xuống để ngủ. Chỉ được 5 phút cơ thể của Yến lại lạnh trở lại. Nhưng Yến đã quá mệt và đói không còn sức mà vận động Yến ngồi ngủ cho đỡ lạnh. Vì nền đất lạnh quá. Nhưng ích gì đâu, tường đá cũng lạnh như nền đất đá vậy. Xung quanh 4 bước tường là đá mà. Nghĩ đến Tùng, không biết Tùng đang ở đâu, đang làm gì có bị Cường và Yến trả đũa không, Yến chỉ mong Tùng trốn được thì dù Yến có chết trong ngục Yến cũng cam lòng. Những kỷ niệm về Tùng, những giây phút ái ân tuyệt đỉnh bên nhau của Yến và Tùng, những nụ hôn trao nhau, ánh mắt, nụ cười của Tùng làm cho Yến quên đi cái lạnh. Nghĩ đến cuộc đời tủi nhục mà Tùng đã trải qua thì Yến lại cố gắng để sống, sống để về còn trả thù Cường. Phải trả món nợ này chứ. Nhớ đến cảm giác ấm nồng khi bị Tùng siết chặt trong vòng tay của mình. Yến dần dần quên đi cái giá rét của phòng giam và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Sáng hôm sau Yến thức giấc và được cho ăn một bát cháo muối. Yến ăn ngấu nghiến bát cháo muối sau khi đã tiêu tốn bao nhiêu năng lượng vì phải vận động, phải giá lạnh cả đêm. Chỉ được ăn có thế thôi sao.
- Phạm nhân Yến có người nhà Nguyễn Hồng Hạnh gửi đồ ăn và đồ đạc cho cô

Yến mở vội xem có gì ăn được không, bánh chưng, giò, hay quá, cả cái chăn và quần áo nữa. Nhưng sao chỉ một cái chăn lông sao đủ ấm được. Ở cái trại giam này, 2 cái chăn bông cũng vẫn lạnh, quần áo của Yến cũng ít vậy, sao đủ ấm được. Nhưng không thể trách mọi người ở ngoài được vì ở ngoài đâu có lạnh như vậy. Nhưng Yến muốn nhắn Hạnh hỏi thăm tình hình của Tùng. Yến kêu lên:
- Thưa cán bộ, em có thể gặp Hạnh được không ạ?
- Không, đang tạm giam không được gặp người nhà. Mà mẹ nó. Sao nó không nhằm lúc khác bắt, nhằm đúng lúc Tết nhất thế này. Tết năm nay bọn tao mất Tết vì mày rồi đấy. Ngồi ra kia đi, hãm quá. Mà mày liếm cu cho bố mày đi, bố mày cho mày gặp người nhà
- Ông cáu với nó làm gì. Trách thì trách các xếp thôi. Nó là cave liếm cu ông chỉ tổ bẩn cu ông thôi. Loại nó cho đi liếm cu, liếm đít chó ấy.

Chưa bao giờ Yến cảm thấy tủi nhục như vậy. Yến mở bánh chưng ra để ăn, đói quá. Nhưng bánh chưng Hạnh và Bình mua ở đâu thế này. Không mua ở chỗ bà Hằng như mọi năm hay sao ấy. Bánh chưng mốc meo, nhân đậu xanh gì mà đen xì, chẳng có thịt mỡ, lại còn hơi bốc mùi thiêu sao ăn được. Bánh chưng bà Hằng làm mọi năm bán ngon lắm mà. Mua ở đâu mà bánh chưng dở tệ vậy. Thôi đành ăn giò vậy. Giò cho hàng the hay cho bột hay sao mà cứng vậy. Để lâu ngày rồi hay sao mà giò cũng hơi có mùi. Bà Lan làm giò mọi năm ngon lắm. Năm nào Yến chả mua giò ở đó mang về quê ăn tết. Sao hôm nay lạ vậy. Yến định hỏi cán bộ là có gửi nhầm không. Nhưng ngại lại thôi.

Thôi đành phải ăn vậy, bây giờ đói quá, kể cả đồ ăn chó lợn cũng phải ăn chứ, ăn để còn no để tối nay còn chống chọi với cái rét.

Còn Tùng, thức dậy lúc 10h sáng không mảnh vải che thân chì có cái chăn bông mỏng đắp ngang người. Toàn thân Tùng nhức mỏi, hậu môn của Tùng dính dính. Thôi rồi, căn bệnh trĩ của Tùng tái phát rồi. Tùng cho tay vào kiểm tra. Tùng giật nảy mình khi cho tay vào hậu môn của mình. Đau quá, Tùng đưa tay ra ánh sáng để xem, nó vẫn còn rơm rớm máu. Tùng muốn ngồi dậy mặc quần áo để đi ra ngoài vệ sinh lỗ đít của mình, nhưng hai bên háng của Tùng đau quá không nhấc chân lên được. Tùng nhìn quanh căn phòng tối tăm như một cái nhà kho. Tối quá thế này làm sao biết được quần áo của mình lũ chó má nó vứt ở đâu. Tùng đang chớp mắt để nhìn được mọi thứ trong không gian tối tăm này. Thì bỗng có người mở cửa, Tùng lấy tay che mắt vì ánh sáng chói loài từ bên ngoài ùa vào không gian tối tăm này Nhưng không chỉ có ánh sáng lùa vào đây mà có cả những cơn gió lạnh buốt của miền biên giới cũng ùa vào theo. Tùng nheo mắt, vơ lấy cái chăn che phần nửa thân trên đang hở ra trước gió của mình. Tùng còn chưa nhìn rõ ngoài cửa là ai thì hắn nói:
- Đi theo “tau” vác củi về nhóm lửa nhanh lên
- Nhưng…
- Mày thích vác cửu hay lại cho mày một trận 4 tiếng đồng hồ như đêm qua. Dậy nhanh lên.
- Dạ không, nhưng có quần áo không ạ?
Hắn vứt 2 bộ quần áo dân tộc mỏng tang vào mặt Tùng.
- Quần áo mùa hè đấy, muốn ấm thì lồng vào cho ấm. Còn không cởi truồng

Tùng lồng hai áo, hai quần vào, mặc và đi theo ông ta. Mông Tùng rướm máu nên cứ dính vào nhau rất khó đi, hai bên háng của Tùng, cơ thể của Tùng đau nhức khắp nơi. Vậy mà đi mãi vẫn chưa tới được nơi phải lấy củi. Gió rừng, rét ơi là rét, 2 răng Tùng đập vào nhau, các khớp tay, khớp chân của Tùng đau buốt. Rét cắt da cắt thịt. Môi Tùng thâm vào vì rét, mũi Tùng rét đến mức Tùng cảm thấy nó sắp rỉ máu. Chân Tùng lạnh cóng đến nỗi không còn cảm thấy đau đớn vì đôi chân trần của mình dẫm lên đất đá nữa. Tùng cứ cố đi thật nhanh để còn đuổi kịp người đàn ông trước mặt mình. Đi mãi đi mãi, 20 bó củi trước mặt Tùng mà chỉ có 2 người. Vậy Tùng phải đi bao nhiêu chuyến để bê hết chỗ củi này. Người đàn ông kia nói:
- Tau với mày, chuyến đầu tiên mỗi người bê 5 bó, rồi ra bê thêm một chuyến nữa. Nếu mày khéo bê thì thế còn không thì mày đi bê chuyến tuỳ mày. Còn tau chỉ bê 10 bó thôi
- Chố củi này dùng 1 tuần
- Không một ngày đấy. Vì nấu nướng và sửi ấm
- Tức là mai lại ra bê tiếp
- Đúng rồi
Tùng thần người ra. Hắn giục:
- Nhanh lên trưa rồi. Kịp về thì còn ăn cơm, không là nhịn đấy. Không ai chờ cơm đâu
Lão hộ pháp bê gọn nhẹ 5 bó củi. Còn Tùng với một cơ thể bị cưỡng hiếp 3 tiếng đồng hồ đêm qua, bê 2 bó củi về đến tận nơi còn khó nói gì đến 5 bó. Tùng cúi xuống nhặt bó củi. Trời ơi, cái lưng của Tùng cương lên để kháng cự hôm qua giờ nó đau quá khi Tùng cuối xuối, lão băng băng đi phía trước kia kìa, phải nhanh lên đuổi theo không khéo mình lạc mất, mình đâu có thuộc đường. Tùng ôm vội 2 bó củi và bê đi. Kiểu này hôm nay Tùng nhịn rồi. Tùng muốn đập đầu vào cái cây nào đó chết cho rồi. 2 giờ trưa rồi vậy mà vẫn còn 4 bó củi nữa cần phải bê. Nhưng nghĩ đến ngày mình trở về để gặp lại Yến, Tùng lại cố gắng.

Còn Yến dù rất đói nhưng bánh chưng và giò này làm cho Yến chí biết nhai ngồm ngoằm. Nước mắt Yến ứa ra vì tủi nhục. Vừa thương vừa lo cho Tùng không biết Tùng như thế nào. Yến ngồi ăn cái bánh chưng mốc thối, trong một nhà giam lạnh lẽo, tối tăm, chuột bọ chạy lanh quanh, nhà vệ sinh trước mặt Yến, trăm năm ngàn ngày không ai chùi rửa, mùi phân khô, mùi khai của nước đái kèm theo hương vị “cực kỳ thơm ngon” của chiếc bánh chưng làm Yến chỉ muốn buồn nôn. Yến phải ở nơi địa ngục này đến hết mùng 3 tết mới được chuyển đi. Một tuần nữa, một ngày mà Yến thấy nó đã dài thế này rồi, một tuần thì sao sống nổi đây.

Tùng ăn một nắm cơm nắm cho bữa tối. Nhưng đó là nắm cơm nắm cho cả ngày hôm nay. Lạnh quá. Cuổi Tùng kiếm về để sửi ấm những người ở nhà trên chứ đâu phải Tùng. Ở trên đó đang nhậu nhẹt, nghe tiếng hình như quen quen, hình như những gã người Trung Quốc đã cưỡng hiếp Tùng. Tùng hoảng sợ. Nhưng không kịp rồi, bọn chúng mở cửa phòng của Tùng. Tùng nhanh chóng hiểu ra:
- Không……………….

Nhưng không ích gì. Bọn chúng ập vào và giầy vò thể xác của Tùng. Tiếng kêu la của Tùng ở cái nơi hoang vu này chỉ thêm kích thích bọn chúng chứ trời không thấu, đất không hay.

Yến đón tết trong nhà giam với hy vọng mình được chuyển về trại giam chính thức ngay lập tức vì tù nhân chính thức có quyền thăm nuôi. Và Yến sẽ hỏi tình hình của Tùng ngay lập tức mà thôi. Dù Yến biết nếu Yến mà đã vào nhà tù chính thức rồi thì không còn hy vọng được thoát tội. Nhưng kệ, Yến sốt ruột vì Tùng lắm rồi. Nhưng đó không phải là thiệt thòi duy nhất mà Yến phải gánh chịu khi được giam ở nhà tù chính thức, mà còn vô vàn những tủi nhục vô hình khác còn khủng khiếp hơn cả nhà tù tạm giam. Ở tạm giam chì là khổ sở về vật chất. Còn ở nhà tù chính thức là sự giày vò về tinh thần. Nhưng Yến không hề biết.

Còn Tùng thì ban ngày lên rừng bê củi, cầy ruộng, gánh nước….. làm tất cả những công việc mà bọn họ bắt phải làm. Tối đến, hôm nào mà không bị cưỡng hiếp tập thể là may mắn cho Tùng lắm rồi. Thỉnh thoảng chúng nó đổi món, mỗi tối phục vụ trọn vẹn một thằng, phải liếm cu,…. Và làm tất cả những trò bệnh hoạn mà bọn đồng tính luyến ái đó có thể nghĩ ra. Còn lỗ đít của Tùng, thì được bọn nó chỉ cho phải lên rừng hái lá thuốc về rồi tranh thủ mà tán ra rồi đắp vào đấy mới khỏi được. Nhưng cả ngày bận rộn Tùng lấy đâu ra thời gian. Buổi tối, Tùng đành thức khuy, đốt một bó củi mà Tùng tự kiếm thêm để lấy ánh sáng để thái thuốc thủ công. Tùng thức cả đêm mới hái xong chỗ lá thuốc dùng cả tuần. Tối mai Tùng lại phải thức một đêm nữa để đun chỗ thuốc dùng cả tuần đó, rồi cho vào trong hũ. Mắt Tùng thâm quần. Nhưng căn bệnh của Tùng chữa rất lâu khỏi. Vì khi chữa chạy người ta phải kiêng không được fuck, đằng này lũ thú hoang đó cứ 2 lần một tuần đều đặn. Nên chữa bệnh đến gần 2 năm mới khỏi. Thực ra chỉ gọi là đã cầm được máu thế thôi. Tùng chỉ muốn chết thôi. Những nghĩ đến Yến đang ở nhà chờ mình Tùng vẫn cố tiếp tục sống như thế. Mà không hề biết rằng Yến đã bị đi tù rồi

Yến bị xử 5 năm tù giam. Và chuyển đến trại giam chính thức ngay sau khi tuyên án. Thoạt đầu, Yến mừng thầm vì thấy điều kiện ăn ở của trại giam khá hơn chỗ tạm giam, chăn gối đầy đủ, không có chuột bọ, nhà vệ sinh trước mặt được các phạm nhân thay phiên nhau quét dọn hằng ngày nên không hôi thối. Chỉ trừ khi có ai đi đại tiện thì mọi người phải tranh nhau đứng ở ngoài cửa cho nó đỡ mùi thôi. Chuyện tắm táp thì phải tắm chung ở phòng tắm lớn dành cho nữ giới. Đó cũng là một vấn đề. Giờ Yến đã hiểu việc phải phục vụ tình dục cho người cùng giới với mình là một điều cực hình. Trong trại giam này, có thể nói dáng Yến chuẩn nhất vì phần lớn là dân buôn lậu (đen nhẻm), dân xã hội đen (xăm xổ đầy người), tội phạm kinh tế (thì xồ xề) nên một cô đồng tính thích Yến. Bám riết lấy Yến. Dù quy định trong trại giam là các phạm nhân không được có hành vi tình cảm đặc biệt với nhau như hôn và QHTD nên cô bé đó cũng chẳng đụng được vào người Yến, nhưng cái cách cô ấy chiều Yến, cái cách cô ấy nhìn Yến một cách đắm đuối ở mọi lúc mọi nơi hay cái cách cô ta nhìn như ăn tươi nuốt sống Yến khi Yến và mọi người đang tắm làm Yến cảm thấy khó chịu mà không biết làm như thế nào. Nhưng thực ra người dày vò cơ thể của Yến trong  trại giam này không phải là cô bé đồng tính tội nghiệp đó mà là một người khác cơ, sẽ nói rõ sau. Ngược lại cô bé đó vì yêu Yến mà chiều chuộng Yến kinh khủng. Người nhà thăm nuôi mang cho cái gì cũng mang cho Yến một nửa. Yến từ chối nhưng cô bé cứ dúi vào tay Yến. Có tiền, có đồ ăn ngon cũng cho Yến dù biết là thậm chí không được chỉ là ôm hôn Yến chứ đừng nói đến cái khác.

Cực nhất trong trại giam này là phải đi lao động cải tạo. Phải đi bộ xa ơi là xa. Sáng 5h sáng xuất cổng đi lao động mà đến 9h sáng mới đến nơi lao động. Đủ hết mọi công việc, bê đá, tát bùn ao, cắt lá chanh, xúc đất, bê lá mía, cuốc đất……Những công việc nhà nông trước đây Yến cũng đã từng làm nhưng lâu quá không làm nên khi làm lại mệt kinh khủng, nhất là bê đá, sợ khủng khiếp, nhất là phải đi quá xa mới đến được chỗ làm. Đã thế lại còn phải hoàn thành chỉ tiêu, một ngày phải làm xúc được bao nhiêu xô đất (tuỳ quản giáo định lượng mỗi ngày), nếu ai không hoàn thành chỉ tiêu thì bị bắt nằm xuống đất đánh, mà quản giáo có khi chỉ bằng tuổi Yến, có khi  nhỏ hơn mà một lời “cán bộ” hai lời “cán bộ”. Đi cải tạo một tháng mà Yến gầy đi mấy cân. Phải rồi, một tháng rồi, sắp được thăm nuôi rồi, sắp gặp Hạnh và Bình rồi, không biết Tùng như thế nào nhỉ.

Nhưng chuyến viếng thăm không vui như Yến nghĩ dù được Hạnh và Bình tiếp tế bao nhiêu đồ ăn từ chỗ tiền tiết kiệm để trong con lợn đất của Yến mà Hạnh đã nhanh chóng nhận là của mình khi công an đến điều tra, dù Yến được nghỉ làm một ngày vì có người thăm nuôi. Yến buồn. Không, phải nói là choáng váng khi nghe tin, đã một tháng rồi mà không thấy tăm hơi của Tùng đâu. Yến gần như nổi khùng lên lúc đó, kêu gào thảm thiết, 2 quản giáo lôi Yến xềnh xệch vào trong và huỷ bỏ buổi thăm nuôi. Lúc bị 2 quản giáo lôi vào Yến vẫn còn gào lên:
- Hai chị lên Lạng Sơn hỏi thăm tình hình của Tùng, em xin hai chị……Thả tôi ra…..Không……. Buông tôi ra……. Em xin 2 chị…….Em xin 2 chị……Đi tìm Tùng giúp em…..

Tiếng kêu điên loạn thảm thiết của Yến nhỏ dần và vang xa khi bị 2 quản giáo lôi vào trong trại giam làm Hạnh và Bình chỉ biết ứa nước mắt. Những phạm nhân và người nhà khác đểu ngoáy lại nhìn. Yến đã làm náo loạn cả buổi thăm nuôi hôm đó.

Một tháng sau đó Yến chẳng thiết ăn uống làm Liên – tên cô bé đồng tính kia – cũng sốt vó lên với Yến. Buổi tối Yến không ngủ được vì nghĩ đến Tùng. Yến đi cải tạo lao động vật vờ như một con nghiện, hôm nào cũng bị đánh vì không hoàn thành chỉ tiêu. Liên phải làm hộ phần việc của Yến bao nhiêu, nhưng vẫn không được, vì Liên hoàn thành chỉ tiêu của Liên xong thì cũng đã gần hết giờ chẳng giúp gì được Yến mấy. Liên làm đủ mọi cách, trong giờ làm việc liên tục nhắc Yến tập trung vào làm việc khi Yến ngẩn ra. Nhưng chẳng ich gì, điều duy nhất mà Liên có thể làm giúp Yến là bôi thuốc đỏ vào mông của Yến sau khi bị đánh mỗi ngày và nghe Yến kể chuyện về Tùng, Cường, Tuyết và đời mình. Liên cũng rưng rưng nước mắt khi nghe câu chuyện tình bi thảm của Tùng và Yến

Ở bên ngoài nhà tù, Hạnh phải lấy lý do về quê thăm gia đình để xin nghỉ để đi tìm tông tích của Tùng trên Lạng Sơn. Hơn 3 tuần gần một tháng hỏi thăm lòng vòng mọi ngõ ngách Hạnh chỉ biết theo lời một ông già làng kể lại rằng “Khuya hôm đó, khi ông đi tiểu thấy một lũ đàn ông Trung Quốc lôi xềnh xệch một cơ thể hay là một xác chết trần truồng trắng xoá. Chắc là mang đi chôn hay sao ấy. Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này pháp luật đâu có với tới. Nên chuyện đó cũng là thường ngày ở huyện thôi. Ông không dám kêu vì sợ bọn nó giết người diệt khẩu”.

Hạnh chưng hửng. Tuần sau đi thăm nuôi mà báo tin này cho Yến chắc con bé đập đầu tự vẫn trong tù mất thôi. Biết làm sao bây giờ. Cứ về đã rồi bàn bạc với Bình sau. Hạnh đâu còn đồng nào trong người đâu, 3 tuần ở trên này tiêu hết tiền dự phòng mang theo rồi. Phải về để tuần sau còn đi thăm Yến.

Ngày mai là đến ngày đi thăm nuôi rồi, Yến trằn trọc cả đêm không ngủ được. Không hiểu là Hạnh và Bình đã tìm được thông tin về Tùng chưa. Nhưng Bình đã quyết định phải giấu Yến càng lâu càng tốt. Còn Tùng thì khi nào được Hạnh lại phải đi chuyến nữa nếu Tùng có chết cùng phải tìm thấy xác. Điều trước mắt là phải lo chạy chọt cho Yến được làm công tác lẻ ở trong tù. Công tác lẻ là những phạm nhân có mức án tù ít năm, đạo đức tốt, thật thà lanh lợi để ra dọn dẹp phòng làm việc, hội trường và phòng trọ nơi các cán bộ của trại giam nghỉ ngơi khi có việc phải ở lại trại đột xuất, như họp hành hay có lớp tập huấn. Đặc biệt cái chân công tác lẻ này chỉ dành cho các phạm nhân có án tù từ 3 đến 5 năm. Để hết 3 hay 5 năm đó, chúng nó lại được ăn tiền chạy chọt của những phạm nhân khác. Người ta giành nhau để được cái chân đó mà. Vì công việc nhẹ nhàng, cả ngày ở phòng trọ của cán bộ đó thích nấu nướng thích làm gì thì làm, chỉ tối về phòng giam ngủ…Công việc thì chỉ như là ôsin, nấu cơm, giặt giũ quét sân, quét hội trường, chăm sóc sân vườn, vệ sinh hồ cá v…..v…. nói chung là vất vả so với ở ngoài nhưng là quá sướng so với lao động cải tạo. Hạnh và Bình tốn bao nhiêu tiền chạy ngược chạy xuôi lo cho Yến được vào chỗ đó dù Yến đang giận dỗi Hạnh và Bình không thèm nói chuyện không thèm cảm ơn vì không tìm được thông tin của Tùng. Nhưng chính tại cái nơi tưởng chừng như thiên đường này, cuộc đời của Yến lại trở nên chó má hơn bao giờ hết mà tất cả cũng chỉ vì Yến quá đẹp và quá hấp dẫn. Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.

Còn Tùng thì ở cái nơi mà chẳng ai biết là đâu đó vẫn tiếp tục làm công việc khổ sai như vậy. Ban ngày làm ôsin, đốn củi, nấu cơm, giặt giũ, cày ruộng….và tranh thủ hái lá thuốc chữa bệnh cho mình buổi tối lại làm cave đực miến phí mà có khi lại bị cưỡng hiếp tập thể. Căn bệnh trĩ và lòi rom của Tùng chữa trị bao nhiêu năm nay, tốn công hái thuốc, xay thuốc, sắt thuốc mà vẫn không khỏi vì bị bắt ép quan hệ tình dục gần như liên tục, căn bệnh nhiều khi đã tưởng sắp khỏi lại trở nên tái phát dữ dội hơn. Chàng trai trẻ khoẻ đẹp ngày nào giờ trở nên tàn tạ, hom hem hơn bao giờ hết. Nhưng lũ thú hoang đó chỉ cần một cái hậu môn bất kỳ nào đó để chúng nó đụ thôi mà. Tùng bây giờ khi bị cưỡng dâm chỉ còn biết cắn răng, tay nắm chặt vào nắm đất thôi chứ còn cũng không giẫy giụa, không kêu la nữa. Vì Tùng biết có giẫy giụa kêu la thì cũng chẳng ích gì chỉ tổ mệt mỏi và khàn tiếng vào ngày hôm sau thôi. Tùng phải cố chịu đựng vì Yến đang chờ mình. Tình yêu và hy vọng vào một ngày tươi sáng sẽ được gặp lại nhau đã giữ cho 2 bạn trẻ bất hạnh của chúng ta sống sót, chịu đựng và chờ đợi trong hy vọng.
Bạn muốn biết, những điều tồi tệ gì nữa sẽ xảy ra với 2 bạn trẻ đáng thương của chúng ta nữa. Liệu họ có đến được với nhau hay không. Hãy đón đọc những phần tiếp theo câu truyện này. Chuyện rất dài, ly kỳ, bi thảm, nhiều máu, nước mắt, thù hận nhưng cũng có những niềm vui nữa. Bạn hãy đọc và thêm yêu thương những con người tận đáy của xã hội, họ cũng có trái tim biết yêu, lương thiện, luôn hướng tới cái đẹp. Vì những lý do bất đắc dĩ họ mới phải sống tận đáy của xã hội. Đừng vội vàng khinh bỉ họ. Có những con người còn đáng khinh hơn họ nhiều dù bề ngoài họ thật ngạo nghễ và bệ vệ. “Đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài” kinh phật Ấn Độ dạy thế mà, nhớ lấy nhé.

Một cô gái nông thôn như Yến thì công việc giặt giũ cơm nước, lau dọn, chăm sóc cây vườn, vệ sinh hồ cá là điều quá dễ dàng. Ít nhất là nó cũng dễ dàng hơn những công việc cải tạo lao động. Nhiều người ghen tị với sự may mắn của Yến, có người còn bảo, Yến đẹp quá, chắc là phải lên giường với ông trưởng ban trại giam Sơn (trong trại hay gọi là ban Sơn) hay ban Tiến rồi mới may mắn như vậy. Yến hơi sửng sốt nhưng kệ, chấp làm gì bọn ghen tị đồn nhảm. Sao ban Sơn hay ban Tiến dám làm chuyện đó với các nữ tù nhân. Một nơi trừng trị những kẻ vi phạm pháp luật như thế này chẳng nhẽ lại không có pháp luật. Yến luôn tin chắc không có chuyện đó. Cho nên dù ban Sơn và ban Tiến có những hành động hơi gần gũi “quá mức bình thường” thì Yến cũng không nghi ngờ gì cả. Những cái cầm tay, những cái vuốt tóc trong lúc cười cợt của ban Sơn hay ban Tiến chẳng làm cho Yến nghi ngờ hay đề phòng gì cả. Liên cũng cảnh bảo Yến nhiều lần nên cẩn thận nhưng Yến cũng không tin vì nghĩ cô bé đồng tính có lẽ khó chịu vì không được gần gũi với Yến nhiều kể từ khi Yến ra làm công tác lẻ. Liên khó chịu có khi là vì ban Sơn và ban Tiến gần gũi với Yến hơn Liên đấy mà. Nên Yến vẫn tiếp tục chủ quan như thế. Nhiều lần đã chuẩn bị đến giờ về trại giam vào buổi tối thì ban Sơn hoặc là ban Tiến lại giao thêm việc cho Yến. Yến vì cả nể nên cứ ở lại làm thêm, dù mỗi lần như thế, Yến lại bị người gác cổng trại giam mắng là vô nguyên tắc, là vô kỷ luật v…..v…. Liên lại cảnh báo Yến nhưng Yến lại không nghe theo. Cho đến một buổi chiều muộn, Yến ở lại làm thêm theo yêu cầu của ban Sơn.


<< Lùi - Tiếp theo >>
Quay về
Thế giới

Phim sex online

chuyên cung cấp và update cho bạn

Xem phim sex online

hoàn toàn miễn phí. dành riêng cho những điện thoại hỗ trợ xem sex online trực tuyến.Ngoài ra còn nhiều Ảnh sex đẹp và nhiều ảnh sex châu á đẹp

U-ON
147